Bóng hồn
Liên hệ mua hàng tại shop
lượt đánh giá
0/5Bạn chưa đánh giá
Một
câu chuyện lạ lùng, bảo toàn trọn vẹn không khí ma quái, rùng rợn cho
đến những dòng cuối cùng. Một triết lý sâu sắc về nhân sinh, về hiện
thực thấm đẫm trong dạng thức biến hoá của cái kỳ ảo, siêu nhiên… Nhân vật kể chuyện xưng tôi trong tác phẩm tên là Tần Thành Khang. Khang làm việc ở Tòa soạn Tạp chí phổ thông (trước đây vốn là Tạp chí Truyền kỳ đại quan chuyên sưu tầm truyện kỳ bí, quái đản trong dân gian…) và sống một mình
tại căn hộ riêng. Những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện trong
cuộc sống của Thành Khang từ khi anh lấy đĩa mềm lưu bản thảo của tác
giả Ôn Khắc về (bản thân Ôn Khắc cũng có những biến đổi quá nhanh chóng
như người gầy rộc, da đen và thậm chí còn thoa phấn lên mặt). Sự hoang
mang dấy lên khi Khang thấy một vết mực lúc ẩn lúc hiện, luôn thay đổi
hình dạng, thấy những chiếc bóng kỳ lạ đồng thời liên tục gặp ác mộng…
Nỗi sợ hãi càng nhân thêm bởi lá thư kêu cứu vô vọng của Ôn Khắc, bởi
câu chuyện hãi hùng mà Ôn Khắc kể trong tác phẩm có vẻ là một câu
chuyện thật mà chính Ôn Khắc đang trải qua. Cuối cùng, tất cả điều lạ
lùng thúc đẩy Thành Khang tìm đến làng Xạ Công, ngôi làng mà Ôn Khắc
từng miêu tả trong tác phẩm. Ở đây, Thành Khang đối mặt trực tiếp với
Dạ Vương và phát hiện ra chính mình cũng nhiễm một phần của Dạ Vương,
gặp những người mang một phần của Dạ Vương đã tồn tại trong bao thế kỷ…
Những bi kịch lạ lùng khủng khiếp lại tái diễn, thậm chí cho đến tận
khi kết thúc: “Nheo mắt lại, tôi lại ngẩng mặt lên bầu trời. Hàng tỉ
mũi kim màu vàng kim loại chọc vào mắt tôi. Tôi lảo đảo, chỉ cảm thấy
như đã trúng một phát đạn. Tôi khom lưng thở hắt ra hai cái mới có thể
thẳng lưng đi tiếp. Đúng vậy, đây đâu phải là kết thúc; tất cả mới chỉ
bắt đầu”. Như
vậy, người trực tiếp dẫn dắt độc giả bước vào thế giới kỳ lạ là nhân
vật người kể chuyện xưng tôi. Tôi luôn chìm vào trong những cơn ác mộng
quái đản, nơi những ảo giác trở nên thật đến phi lí. Sự nhập nhằng hư
thực khiến chính nhân vật tham dự trở nên hoang mang, không biết mình
đang tồn tại ở đâu. Yếu tố kỳ ảo ở đây không còn trợ giúp con người như
trong văn học thuở xưa, nó tham dự như một thế giới đầy đe doạ và khiến
con người luôn cảm thấy sợ hãi và bất an mà không thể nào trốn chạy hay
giải thoát. Cũng chính yếu tố lạ thường xâm nhập “trắng trợn” vào không
gian công cộng quen thuộc như không gian công sở, không gian đường
phố…Thành phố đông đúc, khoa học kỹ thuật phát triển có thể khiến con
người ta thôi tin vào những phép nhiệm màu. Nhưng nỗi sợ hãi nguyên
thuỷ - nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết – có lẽ mãi mãi tồn tại
bởi lúc nào cũng có muôn vàn điều chưa biết đầy bí ẩn thách đố con
người… Tất nhiên, làm nên thành công của một câu chuyện kinh dị không
chỉ ở việc miêu tả những hiệu ứng hoang mang nơi nhân vật tham dự mà
còn ở sự hiện diện của đối tượng gieo rắc nỗi sợ như thế nào. Vì vậy,
Dạ Vương – “nguyên nhân” của những chuyện quái đản trong thế giới tác
phẩm cũng được nhà văn tập trung rất nhiều bút lực khắc họa. Dạ Vương
tồn tại khắp nơi với vô vàn dạng thức. Khi là vết mực mờ biến hóa, khi
là một phần trong người bị Dạ Vương nhập, khi hiện hữu toàn bộ hình
dạng của một khối lỏng đen nhanh chóng nuốt chửng tất cả mọi người xung
quanh. Không ai có thể tiêu diệt được Dạ Vương, Dạ Vương chỉ chìm vào
trong giấc ngủ tạm thời khi đã no máu người. Dạ Vương nhập vào ai,
người đó cũng nhiễm “cuồng vọng” hút máu người của Dạ Vương. Nhân vật
trong truyện đã cố gắng từ nhiều góc độ khác nhau: khoa học, sinh học,
tâm linh… để lý giải Dạ Vương, nhưng tất cả những nỗ lực dường như đều
vô vọng. Dạ Vương thực chất là gì, câu hỏi vẫn để ngỏ cho đến tận những
dòng cuối cùng… Phải
chăng, Dạ Vương chính là ẩn dụ cho cái ác bản thể, cái không bao giờ
mất đi, không bao giờ bị tiệt diệt? Nó có thể say ngủ, nhưng một lúc
nào đó, nó cũng có thể thức dậy? Con người vì vậy, mãi mãi phải bắt đầu
cuộc đấu tranh để không bị cái ác tha hoá? Cái
khó nhất của một câu chuyện ma quái là giữ được không khí rùng rợn đến
tận những dòng cuối cùng. Trong tác phẩm này, Yến Lũy Sinh đã làm được
điều đó. Chính vì vậy, tác phẩm thật xứng đáng với lời phong tặng của
người Trung Quốc: thiên hạ đệ nhất kinh dị tiểu thuyết năm 2006.
lượt đánh giá
0/5Bạn chưa đánh giá