Một câu chuyện liên quan đến bất động sản...
Liên hệ mua hàng tại shop
lượt đánh giá
0/5Bạn chưa đánh giá
Lá Thư Hồi Sinh:
Khi bầu trời chuẩn bị mắc màn đi ngủ, đêm buông xuống văng vẳng tiếng chó sủa nhặng ĩ vì bước chân người lạ mỗi lần đi ngang qua cửa… người đàn ông đã ngoài 40 tuổi tên Long khật khưỡng lê bước trở về khi đồng hồ đã điểm gần 11 giờ khuya. Sau chầu nhậu với tôm hùm, cua huỳnh đế, cá anh vũ, rượu thửa cùng đám bạn, người vợ tên Hoa tối nay hình như phải gió, nằm cạnh cứ hây hẩy đòi chồng “sạc” cho một trận, tuy nhiên Long lắc đầu nguây nguẩy mặc dù vẫn tiếc mớ thức ăn thừa chất vừa xong bị ứ lại không có chỗ xả…Chả là mai anh ta có việc quan trọng nên kiêng…Trớ trêu thay, bên nhà hàng xóm hôm nay hứng tình lại bật đúng bài “Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ”…chị Hoa nằm cạnh nghe thoang thoảng mà chỉ biết thở dài tiêng tiếc cho cái ngõ nhỏ của mình lâu không được chồng ghé thăm.
Sáng hôm sau, cô con gái rượu của vợ chồng Long là Diệu My đã dậy từ sớm dành việc với mẹ, là lượt bộ quần áo comlê – caravat phẳng phớn để bố mặc đi phỏng vấn xin việc chỗ làm mới. Diệu My đang theo học cấp 3 tại một trường điểm có tiếng của thành phố, khuôn mặt rất xinh xắn, làn da trắng hồng và vóc dáng phổng phao của tuổi mới lớn không thể chê vào đâu được.
Nhấp vội ngụm cafe chị Hoa pha sẵn để ở bàn, trên khuôn môi thâm xì vì khói thuốc vẫn còn lấm tấm bọt, bước xuống thềm có một chiếc taxi đang đợi sẵn, Long chào hai mẹ con và bước lên xe… Cô con gái Diệu My và mẹ ới theo: Chúc baba thành công nhé…
Nơi Long xin phỏng vấn là một tập đoàn mạnh có tiếng khắp cả nước, đây là vòng thử cuối cùng trước khi Long được nhận vào làm việc. Bên ngoài tòa nhà màu trắng xám cao khoảng 50 tầng, ốp kính xung quanh nhìn rất hoành tráng và đồ sộ. Long vừa bước vào sảnh lễ tân, đã thấy la liệt hàng tá nhân viên văn phòng đứng chờ chực quẹt thẻ thông qua 3 lớp rào chướng ngại vật. Cả đoàn người nối đuôi nhau san sát khựng lại mỗi khi cái máy bị lỗi không đọc được thẻ, lâu lâu có người thở dài, bực dọc buông lời: giời ơi, máy móc như con cờ, rách việc… Bên kia chỗ sảnh lễ tân, tất cả các bộ phận, hàng trăm con người ra vào tòa nhà cũng đều phải ghi tay vào sổ giờ đi, giờ về và lý do, cộng thêm mấy anh bảo vệ trên người gắn bộ đàm mắt lia liên tục giám sát nhân viên vào ra chẳng khác nào cái chuồng lợn, giam lỏng con người mà quản lý kiểu mầm non, thật vớ vẩn- Long thầm nghĩ bụng.
Mất khoảng mười phút, Long cũng có thể lên thang máy bấm nút tới tầng 38 để phỏng vấn. Lúc này trong phòng có khoảng ba ứng cử viên cho vị trí tổng giám đốc khu vực miền bắc đã ngồi đợi sẵn, nhìn lướt qua cũng đoán ra họ là những người am hiểu và có bề dày kinh nghiệm trên thương trường.
Chào xã giao cô bé lễ tân với khuôn mặt lạnh như “săng vệ binh”, dáng vẻ khinh khỉnh, giọng nói chọ chọe nhưng đoán là người nhà họ hàng cấp trên, Long khe khẽ nhắc việc mình có cuộc hẹn phỏng vấn. Cô lễ tân ngước đôi mắt lên nhìn dò xét trong tích tắc rồi mời Long ngồi ở ghế sofa đợi. Sau khoảng ba mươi phút chờ rồi cũng đến lượt, vừa bước vào phòng, người đàn ông với mái tóc muối tiêu độ chừng trên năm mươi tuổi vui vẻ mời Long ngồi và giới thiệu tên là Dũng chủ tịch tập đoàn. Ông ta nói rằng đã xem qua CV cũng như lý lịch của Long và muốn hỏi thêm một số câu hỏi.
Đầu tiên ông ta hỏi: “Nếu tôi vô tình tiếp xúc với vài người bạn thân của anh, liệu họ sẽ kể cho tôi nghe những điều gì về anh?”
Long mỉm cười rất nhẹ và trả lời: “Ngoài sự vui vẻ ra, thường thì rất khó cho ai có thể hỏi bạn tôi quá sâu về đời sống cá nhân cũng như trong công việc vì tôi là người khá kín tiếng những chuyện như vậy.”
Dũng chủ tịch hỏi tiếp: “Tôi đã đàm phán với một số ngân hàng và sắp tới có thể vay được số tiền khá lớn khoảng 1000 tỉ, liệu anh có thể cho tôi một vài phương án khả thi và ý tưởng kinh doanh để có thể trong vòng 3 năm trả hết nợ và có lãi nhiều nhất?”
Long đáp lời: “Như trong CV của tôi, cách đây một năm chính tay tôi đã đóng góp một phần công sức giúp cho tập đoàn “An Thịnh” từ chỗ gần như phá sản nay đã thoát hiểm và đã có doanh thu rất lớn. Trước khi phỏng vấn quý cty, tôi cũng đã nghiên cứu rất kĩ về tập đoàn của ngài chủ tịch, với số tiền 1000 tỉ tôi chỉ băn khoăn là có thể kiếm được gấp mấy lần số đó sau hai năm.. Tuy nhiên kế hoạch và ý tưởng thế nào còn phụ thuộc vào việc ngài nên nhận tôi vào làm, tôi mới có thể chia sẻ được!”
Dũng chủ tịch gật gật cái đầu béo núc ních gắn trên chiếc cổ có hai ngấn mỡ khẽ rung rung và nở một nụ cười nhẹ trên khuôn môi bóng nhẫy đầy mỡ vì vừa mới xì xụp bát phở Thìn chảnh chọe phố Lò Đúc.
Chốc chốc, chiếc điện thoại Nokia đời cũ 6230 để chế độ im lặng khẽ rung lên trên bàn, Dũng chủ tịch ngó qua một lát rồi tắt ngúm. Lạ đời ở chỗ thường những người có vị trí kiểu như Dũng chủ tịch tập đoàn này hoặc cao hơn nữa, đa phần là mù tịt về công nghệ thông tin, rất chậm tiến…thậm chí khoản gửi email hay đơn giản nhất là vào mạng để đọc báo họ cũng không biết cách gõ, ấy vậy mà vẫn có thể lèo lái và ngồi chễm chệ trên những chiếc ghế đầy quyền uy quả là điều khó hiểu?
Tiếp đến ông ta đưa ra vấn đề:
“Hãy kể cho tôi nghe một việc nào đó mà anh từng làm trong đời khiến anh cảm thấy tâm đắc nhất”
Long điềm đạm đáp lời:
“Có lẽ điều mà tôi cho rằng thành công nhất trong cuộc đời mình chính là việc tôi đã lấy được người vợ hiện tại bây giờ và cô ấy đã sinh cho tôi một cô con gái hết sức tuyệt vời mặc dù trước đó gia đình hai bên phản đối kịch liệt. Qúa trình thuyết phục được người yêu chịu lấy mình và hai bên gia đình chấp thuận là cả một kỉ niệm mà đến giờ tôi vẫn còn sởn gai ốc bởi những khó khăn thời điểm ấy.”
Sau khi nghe xong câu trả lời của Long, Dũng chủ tịch trầm ngâm một thoáng rồi nói:
“Có lẽ gia đình vẫn là sự thành công tuyệt vời nhất như anh nói. Cám ơn anh đã tới phỏng vấn ngày hôm nay, thư ký của tôi sẽ liên hệ với anh sớm nếu tôi thấy rằng anh phù hợp với văn hóa của tập đoàn!
…Một tuần sau, Long nhận được cuộc gọi từ thư ký Dũng chủ tịch, anh ta chính thức được tiếp quản chức vị tổng giám đốc khu vực phía Bắc. Việc đầu tiên Long làm là dẹp bỏ hàng rào quẹt thẻ 3 lớp án ngữ ngay lối vào của tòa nhà dưới sự đồng ý của Dũng chủ tịch mà lần trước khi anh ta đi phỏng vấn đã cảm thấy chướng mắt. Sau đó Long bí mật gặp gỡ để cảm ơn vị trưởng phòng nhân sự, người mà trước đây Long đã đút lót một khoản tiền kha khá để có thể được người này sắp xếp hồ sơ tới tay Dũng chủ tịch phê duyệt.
Kế đến tân tổng giám đốc mới đã cho lắp máy chấm công tại các phòng ban, áp doanh số cũng như mức thưởng cho các giám đốc - trưởng phòng - cấp quản lý -nhân viên… Cắt giảm một số vị trí không cần thiết, trích một phần lợi nhuận từ doanh thu của tập đoàn cho tất cả các bộ phận, sử dụng nguyên một tầng của tòa nhà làm nơi sinh hoạt chung cho toàn thể cán bộ như: khu vực café, ăn uống – khu nghỉ và khu sáng tạo thảo luận bàn bạc công việc…
Sau một tháng, không khí làm việc trở nên nhộn nhịp, sức nóng lan tỏa khắp các phòng ban, các hợp đồng có giá trị lớn từ phòng kinh doanh tới tấp mang về doanh thu kếch xù cho tập đoàn… sự thành công của tân tổng giám đốc Long đã làm cho Dũng chủ tịch tập đoàn hết sức hài lòng.
Nhân dịp sinh nhật người con trai út tên Hoàng, Dũng chủ tịch tập đoàn và vợ là bà Ngân đã thân mật mời gia đình tân tổng giám đốc Long đến dự tiệc…
Vốn dĩ điệu đà từ nhỏ, Diệu My đi dự tiệc cùng bố mẹ hôm ấy bung lụa hết mức. Cô nàng thoa một lớp phấn hồng nhẹ lên khuôn mặt trái xoan non nõn nà…tinh ý mà để ý kĩ sẽ thấy một lớp lông tơ nhẹ phất phơ quanh đôi môi mọng tự nhiên điểm thêm màu son đỏ. Hai má cô bé ửng hồng, lúm đồng tiền chấm sâu duyên dáng cùng với đôi bờ vai thon gọn trắng ngần lấp lánh vòng cổ. Mái tóc đen óng ả khéo léo búi tết vòng, đôi tai ửng đỏ đeo khuyên trắng và khoác lên mình chiếc váy cúp ngang ngực để lộ thoáng vòng một căng tràn ôm trọn cơ thể đang phát triển của tuổi hừng hực mười tám đôi mươi. Phía dưới là cặp chân dài trắng muốt thẳng tắp như gỗ tiện, bê đỡ cho cơ thể nhỏ bé xinh xắn và sức lên người loại nước hoa hiệu Guerlain Shalimar thơm phức, quyến rũ chẳng khác thiên thần giáng thế trần gian. Đến việc thở thôi là cũng đủ làm cho người đối diện ngây ngất. Tất nhiên đứng trước vẻ đẹp của cô con gái tổng giám đốc Long, bất kỳ cậu con trai mới lớn nào cũng không khỏi bị mê hoặc và thèm vãi cả ra miệng …
Hoàng con trai út của Dũng chủ tịch tập đoàn đứng ngẩn người một lúc và nhận ra Diệu My học cùng trường với mình mà trước đó hai người đã có dịp gặp nhau vì đụng độ với băng nhóm của Mạnh…Tối hôm đó cả hai người không thể rời mắt khỏi nhau, bỏ mặc quan khách đến tham dự Hoàng lẽo đẽo đi theo Diệu My, kịp xin số điện thoại và địa chỉ facebook, suốt buổi tiệc hai người đã chat, inbox với nhau không dừng. Chàng trai và cô gái đã đem lòng yêu nhau từ hôm ấy…
Nhận ra điều này Dũng chủ tịch tập đoàn có vẻ hài lòng nhưng đối với tổng giám đốc Long thì ngược lại. Có lẽ do vẻ ngoài lấc cấc và phong cách khá bất ổn của Hoàng, trong lòng Long cảm thấy rất khó chịu và không muốn con gái Diệu My của mình dính líu trong chuyện tình cảm với con trai của chủ tịch tập đoàn.
Nơi tình yêu bắt đầu…
Từ ngày hai người trẻ tuổi quen biết nhau, Hoàng mạnh dạn xin phép gia đình tổng giám đốc Long đồng ý cho Hoàng được đưa đón Diệu My đến trường. Hoa mẹ Diệu My rất thoải mái và vui vẻ nhưng riêng với Long thì buộc lòng mà miễn cưỡng. Nhiều lần Diệu My và mẹ gặng hỏi lý do vì sao không thích Hoàng nhưng tổng giám đốc Long chỉ ậm ừ cho qua chuyện, dặn dò Diệu My nên cẩn thận, đừng chểnh mảng mà lỡ việc học hành…
Hoàng và Diệu My quấn quýt, dính với nhau như sam từ trường cho đến khi về nhà… Trong ngôi trường hai người đang theo học nổi lên hai nhóm học sinh trẻ trâu cá biệt, không đội trời chung. Một bên là nhóm của Mạnh khoảng mươi người với những cô cậu mải chơi đua đòi và một bên là nhóm của Hoàng làm thủ lĩnh. Trước khi quen Diệu My, nhóm Hoàng đã có vài lần đụng độ với nhóm của Mạnh chỉ vì nhóm Hoàng sài toàn đồ hiệu, vẻ ngoài bảnh bao nên nhóm Mạnh nhìn thấy ghét đã kiếm cớ gây sự. Trước hôm sinh nhật Hoàng, có một lần xảy ra chuyện: nhóm Mạnh thấy Diệu My đi về một mình đã chặn đường buông lời chêu ghẹo sàm sỡ, đúng lúc Hoàng đi ngang qua. Mặc dù hôm ấy chỉ đi có một mình nhưng Hoàng vẫn bất chấp đánh lại cả nhóm Mạnh nên bị đổ máu đầm đìa còn Diệu My vì quá sợ hãi đã vẫy taxi về nhà…Sau này biết chuyện Hoàng và Diệu My chính thức quen nhau, Mạnh càng trở nên hung hăng, tìm cách phá rối hai người, nên đã hẹn nhóm của Hoàng ra bãi giữa sông Hồng tỉ thí một trận sống mái.Vì muốn để Diệu My được yên thân và không muốn phiền phức thêm nữa, Hoàng đã chấp nhận lời thách thức. Đến ngày hẹn Hoàng bước xuống phố dự định bắt taxi tới địa điểm mà nhóm Mạnh đang đợi nhưng vô tình một chú xe ôm đi ngang qua mời chào lại đang vội nên Hoàng lên xe đi luôn.
Con đường tới bãi giữa Sông Hồng nhấp nhô nhiều mô đất, lối vào ngoằn nghoèo nhiều sỏi đá dăm… các bạn của Hoàng đã đợi sẵn, chú xe ôm già yếu khó khăn lắm mới lết đến được tới nơi. Khi chiếc xe đỗ xịch lại, thấy trên tay đứa nào đứa nấy gậy gộc, nhìn mặt rất hung hãn, cảm nhận có chuyện chẳng lành, đoán được hai nhóm thanh niên chuẩn bị hỗn chiến, chú xe ôm bỗng khựng lại nhận ra Mạnh đừng từ đằng xa và quát lên:
“Mạnh, bố đây, tại sao lại đi đánh nhau thế này?”
Mạnh giật mình nhận ra và bỏ chạy.
Lúc này cả hai bên nhóm Hoàng và đội bạn của Mạnh đứng như trời trồng, bố Mạnh thở dài chán nản, nhìn chênh chếch ở gần đó có quán nước chè, bèn bảo 2 nhóm ra đó ngồi để hỏi chuyện. Quán nước chè xanh nho nhỏ của bà cô bán hàng nằm lơ phơ giữa lòng sông Hồng, khi thủy triều rút cạn, đây chính là nguồn nước ngọt quý giá của toàn dân Hà Nội hàng năm vẫn lấy về sử dụng. Xa xa xác lợn, bò thối, gà què văn quặt, chó lẫn mèo dính bả bị ruồi bu đen kịt vướng vào hai thành sông. Có những đoạn một số nhà máy âm thầm xả thải trút hết vào bụng sông hằn lên váng đặc đen ngòm, lững lờ trôi cùng những con tàu ma hút cát trái phép đủng đỉnh đến thơ lạ thường …
Đến nơi, ngồi phịch lên chiếc ghế nhựa mà bà chủ quán nước bày sẵn, bố của Mạnh chầm chậm rút từ trong túi áo gói thuốc lá Thăng Long nhàu nhĩ, lấy một điếu ra châm lửa rít vài hơi thật sâu và bắt đầu câu chuyện:
“Các cháu thời buổi này lên mạng chắc cũng đã từng xem các clip bạo lực học đường rồi phải không? Các cháu chắc ai cũng đều có ước mơ làm thủ tướng, tổng thống thì liệu khi tham gia vào những cuộc đánh nhau nho nhỏ trong trường như vậy thì sau này cũng dám phát động chiến tranh lắm chứ?”
“Bác cũng từng đi lính, phải ra chiến trường đối diện với sự sống và cái chết, bác hiểu rõ được sự vô nghĩa của nó. Các cháu có căm ghét chiến tranh không? Chắc là có.”
“Chiến tranh có thể là chính nghĩa khi cần thiết, có thể dùng vũ lực khi không còn hy vọng nào nhưng hãy nhìn xem các cháu cùng là người Việt cả, cùng chung một thành phố mà lẽ nào lại căm thù nhau đến mức như vậy?”
“Bác chưa biết nguyên nhân dẫn đến chuyện các cháu hành động như này nhưng các cháu có hiểu rằng nơi băng giá nhất không phải là bắc cực xa xôi mà lại chính là nơi không có tình người các cháu ạ. Những thanh thép, gậy gộc các cháu đang cầm trên tay vì cứng mà có thể gãy nhưng dòng nước nơi con sông Hồng chảy êm đềm, mềm mại kia lại có thể luôn được vẹn toàn. Đã là bạn bè học chung dưới một mái trường, các cháu cần phải yêu thương và giúp đỡ nhau chứ.”
Đang tâm trạng và chém phần phật gió như cởi tấm lòng, bỗng bố của Mạnh khựng lại quay ra hỏi cả đám:
“Trên trường ngoài các kiến thức bộ môn tự nhiên và xã hội, các thầy cô có bao giờ dạy cho các cháu kĩ năng và phép đối nhân xử thế giữa con người với con người trong cuộc sống hay không?”
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau đáp:
“Dạ không chúng cháu toàn học những kiến thức khô khan thôi ạ. Thầy cô chẳng bao giờ nói những điều như bác vừa dạy. Chúng cháu thấy hay và ý nghĩa lắm mặc dù là chưa hiểu hết”
Bố của Mạnh lắc đầu ngao ngán:
“Chết thật, thời gian các cháu ở trên trường còn nhiều hơn với gia đình mà không được nghe, được dạy những điều đơn giản như thế thì thảo nào xã hội bây giờ thành ra như vậy”
“Mạnh ở với bác từ nhỏ cùng với đứa em gái. Mẹ nó đi biệt xứ rồi lấy chồng bên nước ngoài không trở về bỏ mặc mình bác làm lụng vất vả nuôi hai đứa nó. Nhiều khi do thiếu thốn tình cảm, gia đình lại nghèo thành ra nó cũng uất ức, nóng nảy nên bác mong các cháu hiểu và thông cảm cho nó.”
“Bác đã nói với nó nhiều lần rồi, chẳng có hoàn cảnh nào có thể làm cho mình tuyệt vọng cả, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh mà thôi. Nhưng chắc nó vẫn chưa đủ lớn để hiểu hết những điều bác nói. Bác biết tuổi trẻ thường hay sĩ diện sợ bạn bè chê nghèo khổ, bố làm xe ôm nên bác cũng cố tránh không chạy xe quanh trường các cháu học… Ai ngờ hôm nay học hành không lo lại lôi bạn bè đi đánh nhau thế này thì buồn quá các cháu ạ.”
Ngừng lại một lúc bố Mạnh bảo:
“Thôi bác phải tiếp tục đi làm đây, mấy đứa nghe bác đừng thù vặt tiểu nhân mà đánh nhau nữa, bảo ban nhau mà học hành yêu thương nhau các cháu ạ.”
Nhìn liếc qua chiếc đồng hồ điện tử cũ kỹ dây đen hiệu Casio ngày xưa, trên đôi cánh tay đen nhẻm vì nắng chiếu và hằn lên những vệt gân xanh lục cục bám vào da thịt, bố Mạnh nhắc:
“Mà cũng may nhờ hôm nay các cháu xích mích bác mới biết chuyện mà làm được cuốc xe ôm… mấy đứa cứ ngồi chơi uống nước với nhau rồi tranh thủ về nhà sớm. Hôm nay bác mời!”.
Nói đoạn bố của Mạnh dúi vào tay bà bán nước tờ một trăm rồi ra xe. Cả đám đứng dậy tranh nhau trả nhưng bố Mạnh nhất quyết không đồng ý chỉ dặn với lại: “Mấy đứa làm hòa với nhau đi, đừng có gây sự đánh nhau nữa là bác mừng, mấy ông tướng ạ”
Chiếc xe máy cà tàng dần dần khuất dạng, thoang thoảng mùi hôi của chiếc áo cũ mèm khoác mỏng manh trên chiếc bóng người cha gầy nhom đổ xuống nền đường mấp mô, tiếng dây xích bị trùng, hộp máy như con lừa già khạc ra những tiếng kêu lạch cạch… Cả bọn ngồi lại một lúc rồi Hoàng đứng dậy đi về phía nhóm của Mạnh bắt tay làm hòa. Hoàng bảo: “Bố Mạnh nói đúng đấy, dù sao chúng ta cũng học chung một trường, chuyện cũng chẳng có gì nên từ giờ trở đi đừng đánh nhau nữa. Các bạn về nói với Mạnh như thế . Nếu không sợ tôi, mai anh em qua căng tin trường tôi đãi cả hội chầu nước. ok?”
Cả đám vui vẻ đồng thanh hưởng ứng hẹn đúng ngày mai gặp…
Một thời gian sau nhóm Mạnh và Hoàng hòa vào làm một chơi rất thân với nhau, biết được hoàn cảnh gia đình Mạnh khó khăn Hoàng đã về nói chuyện với bố mình là Dũng chủ tịch tập đoàn đồng ý nhận bố của Mạnh về làm bảo vệ và cũng xin cho Mạnh làm thêm phục vụ buổi tối tại quán cafe mà gia đình Hoàng đang mở…
Tạm kết thúc những lùm xùm thời học trò xung quanh ngôi trường điểm...
Quay trở lại chuyện đôi lứa giữa Diệu My và Hoàng, nhà cô bé gần khu Đầm Trấu quận Hai Bà Trưng Hà Nội chênh chếch bên kia là khu vực bến Lương Yên, nơi mà nhiều lần cả đám trốn học thêm theo xe đi phượt hoặc rong ruổi về quê vài đứa bạn trong nhóm đong đầy rất chi là nhiều kỉ niệm. Trong khuôn viên bến xe, có nhiều cây bàng lá vàng bụi bẩn cao lớn xỏa bóng mát, bên dưới là những chuyến xe cần mẫn chuyên chở hàng triệu người tỏa đi khắp các vùng cả nước đều đặn trong ba trăm sáu mươi lăm ngày không một lần ngưng nghỉ. Thỉnh thoảng có những cảnh tranh giành khách xảy ra giữa tài xế, cánh lái xe, bảo kê lao vào nhau như những con thú trong khu rừng vô pháp. Những hôm trời nóng dưới tán lá xanh mát, cánh xe ôm mặc kệ khách hành vẫn vô tư vác cần đi tiểu bậy. Bến xe khách cũng chất chứa nhiều thành phần nghiện lòi trĩ, mắt quầng dại trắng dã, môi thâm như “chái dó”, da ngăm đen, răng nghiến cứng ngắc nhìn trước ngó sau vạch tay tìm ven tiêm chích thản nhiên giữa trời…
Xa xa trong làn khói giăng bủa vì dân ngoại thành đốt rơm rạ, ẩn hiện chiếc cầu Thanh Trì – Vĩnh Tuy nối đôi bờ hai quận, là điểm đến của những cặp trai gái, lứa đôi dập dìu, hẹn hò lôi nhau ra ngắm cảnh và buông lời ong tiếng ve văn vãn...
Hoàng và Diệu My cũng vậy, những hôm mát giời sau khi đã chán quán xá café hai người lại chọn cho mình khung cảnh riêng, đứng trên cầu ngắm dòng đời trôi nổi …Hai người nắm tay nhau, Diệu My khẽ ngả đầu vào vai chàng trai mà mình yêu mến nhưng nhiều lần sự lãng mạn nên thơ ấy bị xé toang bởi một số đứa trẩu tre vì chuyện tình vơ vớ vẩn mà âm thầm lặng lẽ reo mình xuống dòng nước xiết, thiêu cả gia sản lớn nhất là cuộc đời, mặc mẹ, mặc cha sinh thành ... Có nhiều hôm xuất hiện những thanh niên khôi ngô, túng quẫn vì kiếp đỏ đen vay nợ, ấp ủ ham muốn chinh phục độ cao mà tòm tõm xuống sông...Và cả những cụ già thừa nết, thanh niên lê lết bơi ra giữa rồi đấm bờ vào sóng sông Hồng, tung tăng mà phơi ráy cho khô... nom đến là quăng quật và thực phản thiên nhiên…
Cũng từ con sông huyền thoại này, nghe dân quanh vùng đồn rằng cứ sau canh mười hai giờ đêm là cõi âm bắt đầu mở cửa, những hồn ma quỷ oan khuất chưa được siêu thoát cứ vật vờ, lê lết dưới lòng sông, chúng nhảy múa, gào thét, mập mờ những đốm trắng hòa cùng tiếng gió rít liên hồi tạo nên một âm thanh khủng khiếp đến man rợ. Có cụ ông vì buồn chán cảnh gia đình phụ bạc đã ra sông uống rượu một mình, hôm sau người ta phát hiện xác ông cụ, quần áo rách tả tơi như bị ai xé, khắp người chi chit những dấu vết móng tay cào cấu… Dân lô đề hả hê trúng đậm vì đánh số tuổi ông cụ. Ngày đưa tang, người thân trong gia đình - những người ngày trước phụ bạc đẩy ông ra cái chỗ sông ấy, mồm cứ mếu máo khóc lóc thảm thiết thấu tận trời xanh như kiểu thương hoa tiếc đời ông lắm. Người ta nói cuộc sống như một vở kịch chẳng sai chút nào đầy rẫy những diễn viên, quỷ đội lốt người…
Nhắc đến chuyện ma quỷ tâm linh mới nhớ ra bà Ngân vợ Dũng chủ tịch tập đoàn mẹ của Hoàng rất mê hầu đồng. Bản chất và gốc gác đạo Mẫu, hầu đồng xuất phát từ miền Bắc, sau này theo chân di dân vào miền Nam, lên Tây Nguyên. Trong giới nói rằng hầu đồng là một nghi lễ trong tín ngưỡng thờ Mẫu Tam phủ, Tứ phủ, tín ngưỡng thờ Đức Thánh Trần hoặc người am hiểu nôm na chỉ là nơi để cho những vong linh, oan hồn nơi âm cửu buồn chán địa phủ lên giao tiếp với người trần mắt thịt mà thôi. Được thầy phán là người có căn quả nhưng chưa ra trình Thánh sẽ bị cơ đày, đău ốm bệnh tật làm ăn yếu kém liên miên… muốn yên căn, yên số, yên bản mệnh Ngân phải năng đi hầu. Ban đầu nghe thầy gieo quẻ vậy, Ngân cũng thấy đung đúng vì Ngân ăn toàn đồ bổ cơ thể phát phì lại lười vận động hay ốm vặt, lúc nào cũng mệt mỏi như bị ai theo hành, lại nghe có chuyện nếu năng đi phủ sẽ được Thánh Thần ban lộc, diệt trừ tà ma, gia đình làm ăn thuận lợi nên răm rắp tin lời. Thế là cứ vào dịp “tháng tám giỗ cha, tháng ba giỗ mẹ” khi bị Thánh “bắt lính” Ngân thường kéo cả một đoàn tùy tùng đi theo mỗi lần tốn từ vài trăm cho đến bạc tỉ. Lần thứ nhất chẳng hiểu thế nào vừa lên giá thay lễ phục, dâng hương hành lễ, giáng trùm khăn, Ngân bỗng nhảy dựng lên như đúng rồi, dáng vẻ điệu bộ múa may rất chuyên nghiệp mà trước nay Ngân chỉ quen với nhảy đầm nào có biết hầu đồng ra cái mô tê gì. Bên ngoài bộ sậu hát chầu văn gồm những tay đàn ông ẻo lả như đàn bà, ai ái nư nữ, hình nam thanh bà, gõ trống liên hồi dật lên đùng đoàng như được vía vút giọng:
“Cô bơ dâng hộp thuốc nam - Thế là vừa ý ông hoàng sơn lâm
Cô tư đốt đỉnh nhang trầm - Ngọn đèn khêu tỏ tay cầm móc tiêm
Cô năm dâng hộp bánh nguyên - Kẹo xìu thuốc lá cảnh tiên ai bì..”
Trong khi ấy với cái dáng người hộ pháp to như con tịnh, hàng ngấn mỡ thừa rung lắc xiêu vẹo cơ thể, Ngân vẫn cứ huỳnh huỵch nhảy một lèo đủ 36 giá khiến cho cả đoàn trầm trồ thán phục. Từ lần đó Ngân tin sái cổ và theo đoàn miệt mài không bỏ lấy một buổi. Tuy nhiên một số người hiểu chuyện nhiều lần mách Ngân không nên cả tin mà mất khôn vì nhiều lễ hầu đồng biến tướng bát nháo, toàn các hội đua nhau hầu kiếm lộc, ma xó quỷ quái loanh quanh nhập vào đóng giả Thánh Thần chêu đùa diễu võ dương oai với người trần nhưng Ngân vẫn cứ hút theo…
Người ta nói mỗi gia đình đều có một hoàn cảnh không kể giàu sang hay hèn kém cho nên gia đình nhà chủ tịch Dũng cũng không phải ngoại lệ. Từ ngày thành lập công ty rồi trở thành tập đoàn lớn, công việc làm ăn phát triển, thuận buồm xuôi gió, nhìn qua ngôi biệt thự nguy nga người ngoài cứ tưởng là cuộc sống hiển vinh, gia đình yên ấm nhưng không phải hoàn toàn như vậy. Cơm no thì ấm cật, dậm dật hai bên, Dũng chủ tịch tập đoàn bỗng nhiên giở thói động đực tuổi già, hay cặp kè và lén lút nên choén rất nhiều nhân viên trong tập đoàn. Có bận mấy em sinh viên mới ra trường tơ hơ mành mành mà non non mơn mởn được tuyển vào làm hành chính, cứ thỉnh thoảng lại bị chủ tịch tập đoàn hỏi vu vơ, tìm cớ gọi lên phòng hỏi han công việc. Mô tuýp quen thuộc để chăn rau sạch là những câu hỏi mang tính quan tâm như:
“Em xinh đẹp giỏi giang thế này chắc người yêu thích lắm?
Công việc công ty có áp lực và cuộc sống có vất vả lắm không?”
Cần gì cứ bảo anh đừng ngại”
Vân vân và mây mây…
Vài cô thấy hào nhoáng lại được lãnh đạo ưu ái, lần đầu lên phố thị, nhiều lần bị những cơn dâm vụt từ Dũng sờ soạng, táy máy đành tặc lưỡi mở đồng để Dũng mang dê thả vào, thậm chí có lần Dũng sung đến độ em thư ký kia độ chừng hơn hai mươi lăm tuổi, vừa bước vào phòng làm việc, ngáo ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.. Dũng đã khóa trái cửa, xé tung lớp áo sơ mi trắng để lộ ra cơ thể hồng hào bờ vai yếu ớt, bế thốc lên bàn, bứt tung đôi hàng cúc váy mà hành sự mặc cho bàn thờ thần tài hương khói nghi ngút xung quanh. Mỗi lần như vậy hay đi công tác, tiếp khách Dũng đều hào phóng và có thói quen tặng phong bì, có lúc chục triệu, có lúc cao hứng đến cả trăm mà thường Dũng có sở thích rất quái đản là nhét vào tận bên trong chiếc quần chip nhỏ người tình của gã. Tuy nhiên đôi lần Dũng cũng bị tai nạn, một số nhân viên phản ứng, vì xấu hổ đã xin nghỉ việc, lu loa đồn ầm lên cả công ty là chủ tịch hay ăn tạp đến tai bà Ngân thế là cả nhà lại bốc hỏa như lửa cháy trong thành.
Nhiều lần như vậy bà Ngân cũng nản chẳng biết làm gì, đành phó mặc không dám làm lớn chuyện vì dù sao Dũng cũng là chủ tịch và là tay kiếm chính trong nhà. “Cha ăn ổng” thì bà cũng chẳng vừa lại đi tìm kiếm nem. Có dạo Ngân cặp kè với mấy tay hay đi hầu đồng hoặc nhân duyên nhất là một lần đi họp phụ huynh cho cậu Hoàng con trai út, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Ngân lại vớ được ngay một tay phụ huynh ngon trẻ mỗi tội dẹo nghiện cờ bạc lòi cả đũng quần.Thấy Ngân tướng tá cao sang, kim cương vàng đeo khắp thể, lại đang vỡ nợ vì độ nên hai bên tìm tòi va chạm, liên lạc, hí hoáy với nhau như gà gặp thớt. Nghe dân kể lại, Ngân xinh đẹp trận ấy cũng phóng tay cho người tình đến cả tỉ bạc, Dũng biết được tuy giận lắm cũng đành phải im ỉm đi cho qua chuyện. Trong nhà mỗi mình Hoàng con trai út được gọi là ngon nghẻ, cậu con trai cả ham chơi đua đòi phè phỡn mắc nghiện đập đá lúc nào không hay, còn cô giữa đã lấy chồng đang sống ở trời Tây…Gia đình nan nát gần như tương bần!
Thời gian cứ vậy thấm thoắt trôi đi một năm sau tân tổng giám đốc Long nhờ những thành tích suất sắc đạt được tại khu vực miền Bắc đã được điều chuyển vào trong Nam để vực dậy tình hình kinh doanh ở đó.
Nhưng 2 tháng sau tai họa bắt đầu ập xuống gia đình Dũng chủ tịch tập đoàn, công an phát lệnh bắt khẩn cấp, kết tội danh: trốn thuế, rửa tiền, đưa hối lộ…
Dũng chủ tịch hầu tòa bị đem ra xét xử chịu án 7 năm tù. Sự nghiệp tiêu tan, gia đình lâm vào cảnh khó khăn chưa từng thấy, tập đoàn rơi vào tay người nắm giữ cổ đông lớn nhất quản lý, một số tài sản của gia đình bị tòa án niêm phong thu hồi và yêu cầu đền bù thiệt hại cho ngân sách …
Cùng lúc đó nhận thấy tình cảm giữa Diệu My và Hoàng có thể vượt quá giới hạn, tổng giám đốc Long đã âm thầm làm thủ tục chuẩn bị đưa Diệu My đi du học nước ngoài để tránh xa Hoàng. Và cũng không lâu sau tổng giám đốc Long đã làm đơn xin nghỉ việc rời khỏi tập đoàn. Chuyện tình yêu giữa Hoàng và Diệu My thực sự chấm dứt.
Trước ngày lên máy bay Diệu My dấu gia đình lén lút gặp Hoàng lần cuối. Hai người hẹn nhau tại quán cafe vào một buổi chiều đầy nước mắt. Hôm ấy Hà Nội chuyển lạnh như cảm với lòng người, đường xá xác lá rơi đầy be bét cảnh, những căn nhà, con phố ướt sũng vì mưa tuôn, vẻ mặt thẫn thờ - tuyệt vọng Hoàng như kẻ vô hồn ngồi chết lặng không nói được lời nào trong khi Diệu My nấc lên từng cơn uất nghẹn. Có lẽ sâu thẩm trong hai người đang sôi lên lòng hận thù vì nghịch cảnh và thầm trách hận cả người đã đang tâm chia rẽ là tổng giám đốc Long-bố của Diệu My.
Vừa nói vừa khóc Diệu My cầm tay Hoàng thì thào:
“Ngày mai em phải đi rồi, em mong anh hãy vượt qua được những khó khăn này, mong anh hãy tha thứ và đừng oán hận em. Em thực sự không muốn rời xa anh nhưng vì gia đình bắt ép, em không thể trái lệnh của bố được. Em xin lỗi. Em đi qua bên đó chừng 5 năm rồi em sẽ quay về Việt Nam và tìm anh. Có một việc anh có thể làm và hứa với em được không?”
Hoàng chán nản thở dài ôm Diệu My vào lòng nói:
“Em cứ nói đi, anh sẽ cố gắng thực hiện nếu mình có thể!”
Diệu My gạt nước mắt nói tiếp:
“Em đã viết một bức thư gửi cho anh nhưng hiện tại em không thể để anh đọc được nó lúc này. Em đã gửi bức thư cho bà cụ Trâm bán nước dưới gốc cây bàng ở bến xe Lương Yên, bà cụ mà cả nhóm mình vẫn hay ngồi uống nước đấy. Nếu sau năm năm nữa anh còn yêu em hay nhớ đến em, anh hãy tìm đến cụ và bảo Cụ đưa bức thư đó. Em chỉ xin anh hãy hứa với em chỉ được đọc nó sau năm năm. Em đã dặn cụ Trâm rồi dù anh có năn nỷ thế nào đi nữa nhất định năm năm sau a mới có thể mở ra xem được”
Hoàng lúc này đến thở cũng là điều khó, mệt mỏi, cùng quẫn đáp lời:
“Có chuyện gì trong bức thư ấy mà em không thể nói với anh lúc này mà lại bắt phải đợi những năm năm như vậy?”
Diệu My lại khóc, cô bé khóc ngày càng nhiều và to hơn lúc trước đến nỗi mấy cô cậu nhân viên phục vụ nghe thấy cũng không hiểu chuyện gì? Cô bé như người đi mượn thều thào vào tai Hoàng:
“Em không thể nói ra được. Anh chỉ cần giữ đúng lời hứa như vậy cho em thôi. Em không thể nói, xin anh đừng gặng hỏi em thêm nữa”
Đúng lúc này điện thoại của Diệu My đổ chuông, hai người dường như chẳng còn nghe được âm thanh nào khác, họ mặc kệ vẫn ôm nhau khóc trong khi hai ly nước gọi từ sớm chẳng ai động đến giọt nào…thì ra là Long - bố Diệu My gọi.
Sau ngày hôm đó, trước khi lên máy bay, Long tiễn con gái Diệu My ra phi trường bèn hỏi:
“Ở bên ấy, con cần thêm gì thì báo về cho bố nhé!”
Diệu My ôm mẹ vào lòng, ánh mắt nhạt nhòa vì nước mắt nhìn Long mà trả lời:
“Con không cần gì cả! Con hận bố!”
Nói về Hoàng sau buổi gặp Diệu My lần cuối ấy đã tìm đến bà Trâm bán nước chè để gặng hỏi năn nỷ bà trao lại bức thư như bám víu chút hình ảnh của người con gái nhưng bà cụ một mực không đồng ý vì đã trót hứa với Diệu My rồi. Uống xong cốc nước Hoàng lừng lững đứng dậy gửi tiền, chào bà rồi thất thểu đi trong vô định, cậu ta bước từng bước nặng nề hướng thẳng về nơi chiếc cầu đang hiện hữu phía trước. Sự tuyệt vọng trong chuyện tình cảm, bỗng dưng bị vụt mất người mình yêu thương là một thứ gì đó giằng xé, bóp nghẹt trái tim chỉ có người trong cuộc mới hiểu được và cái chết là điều luôn luôn họ tìm đến. Cộng thêm hoàn cảnh gia đình, cha vướng vào vòng lao lý, mọi thứ trước mắt như vực thẳm…một chàng trai bé nhỏ đã quen lụa là nhung gấm, mất phương hướng đến đường cùng đã không thể chịu nổi, Hoàng dựa sát vào thành cầu giống như những vận động viên trước đã từng nhảy trước…toan cắm mặt xuống con sông quê thì một bàn tay vô hình đã túm được Hoàng lôi lại…Thì ra bà Trâm nhận thấy việc chẳng lành đã kịp điện thoại gọi ngay cho Mạnh đang làm nghề sửa xe gần đó…
Mạnh lôi Hoàng xuống cầu, kéo vào một quán nước ven đường, câu chuyện giữa 2 người đàn ông bắt đầu thổ lộ. Mạnh nói: “ Hoàn cảnh của mày bây giờ cũng khác đéo tao ngày xưa. Ông già mày đi tù 7 năm cải tạo tốt có khi còn được về sớm với mày, còn mày nhìn tao xem bà già tao đi luôn có về đéo đâu, thiếu thốn tình cảm của mẹ rồi bố tao gà trống nuôi con vất vả bỏ mẹ ra, nhưng vẫn phải sống đến ngày hôm nay đấy thôi có sao đâu.”
“Còn chuyện tình cảm, bao nhiêu lần chứng kiến mấy đứa ngu đi tự tử mà mày vẫn ko chừa à? Phải sống để làm chỗ dựa cho mẹ mày chứ! Chết có phải là hết đéo đâu! Sống làm đàn ông như thế đéo khá được Hoàng ạ.”
Nói đoạn Mạnh đưa điếu thuốc lá cho Hoàng rít một hơi thật dài bảo tiếp:
“Thôi nhìn mày u sầu, õng ẹo, hãm chẳng khác đéo gì con đàn bà. Đàn ông thế là vứt. Con Diệu My ông già nó cấm, nên nó phải đi, cắt đứt mọi liên lạc như vậy thì mày tha thiết gì. Chưa kể chắc nó thấy nhà mày: bố thì đi tù không có cửa gì nữa nên tìm cách nếch thôi. Để xem lời nó nói năm năm sau sẽ về tìm mày có đúng không… Đấy là chuyện của mồm và tương lai, giờ thì đừng nghĩ nhiều cho mệt, phải sống có thế thôi đừng nghĩ đến chuyện tự tử nữa, hèn lắm”
Được một người bạn như Mạnh động viên khi cần, lòng Hoàng như được dội một gáo nước mát lành, nhẹ bẫng hơn…Từ hôm ấy ý định tự tử đã không còn, chỉ có điều buồn vẫn cứ buồn, ai yêu mà chẳng như vậy…
Bốn năm sau, những ngày cận Tết, Dũng chủ tịch tập đoàn nhờ cải tạo tốt đã được ân xá và trở về sớm hơn thời hạn còn Hoàng xin làm lái taxi thuê cho một đơn vị tại Hải Phòng…
Trải qua những ngày tháng vất vả, có khi phải rơi vãi máu vì những lần đụng độ với bọn bảo kê kho bãi, cho đến những thằng “đầu ngưa mặt trậu” tại các bến xe nhưng đối với Hoàng thời gian mới chính là thứ làm cho cậu ta uể oải nhất. Hoàng đã đợi cái ngày gặp bà Trâm để có thể đọc được lá thư mà Diệu My gửi lại lâu lắm rồi. Đúng hôm mùng một Tết, Hoàng tìm đến chỗ bà Trâm bán nước chè ở bến xe Lương Yên nhưng…
Người xưa, cảnh cũ nay đã chẳng còn. Không còn những chuyến xe tấp nập đông người đưa đón, cả khu đất bây giờ đã bị quây kín thay bằng dự án chung cư cao cấp và bà Cụ Trâm cũng biến mất! Sự cay đắng uất ức đã dồn hết lên đôi bàn tay của Hoàng, hai tay cậu ta nắm thật chặt đấm liên hồi vào những tấm tôn…mấy con chó bên trong thấy động ngoạc mồm lên sủa ầm ĩ huyên náo cả vùng…Trong cơn điên loạn ấy Hoàng bỗng như bừng tỉnh khi một bảo vệ vỗ vai hỏi?
“Cậu kia có phải là người đến tìm bức thư không?”
Mừng như vàng được bắt, Hoàng gạt nước mắt, thu tay lại luýnh quýnh đáp:
“Dạ vâng ạ. Đúng rồi sao Chú biết ạ. Cháu đang rất cần đọc lá thứ đó Chú ạ. Lâu lắm rồi cháu không liên hệ với bà cụ Trâm bán nước chè vì mất số của bà ấy ”
Người bảo vệ cười nhẹ ngoắc ngoắc:
“Đi theo bác”
Vừa đi vừa nói:
“ Bà Trâm già bán nước chè ngày xưa, từ hồi bến xe này bị thu hồi và chuyển sang làm chung cư cao cấp bà ấy không còn ở đây nữa cho nên bà có nhờ mấy người bảo vệ giữ hộ cái hộp đựng lá thư của cô bé nào đó dặn mấy anh em để ý là có người nào tên Hoàng vào hỏi thì đưa tận tay lá thư này”.Vừa tới ki ốt phòng trực, người bảo vệ lấy từ trong ngăn tủ ra chiếc hộp đựng lá thư, phủi phủi lớp bụi bám đầy trên mặt, đưa cho Hoàng. Hoàng như con thú bỏ đói lâu ngày nhìn cục sương hau háu mở vội ra đọc.
Ngấu nghiến đọc từng từ trong lá thư mà sự phũ phàng có thể diễn tả lúc này khi Diệu My biên cho Hoàng: Trong một đêm tình cờ xuống tủ lạnh dưới tầng uống nước và tiện thể đi vệ sinh Diệu My đã nghe lỏm được câu chuyện của cha mình là tổng giám đốc Long đang gọi điện cho ai đó thông báo về kế hoạch sẽ rời tập đoàn sau khi cung cấp cho đơn vị bằng chứng buộc tội Dũng chủ tịch! Trong câu chuyện Diệu My nghe được thì ra chính bố mình-tổng giám đốc Long lại là một cảnh sát kinh tế chìm được đặc phái, cài cắm vào tập đoàn để thu thập chứng cứ mà trước đến giờ Diệu My và mẹ Hoa không hề hay biết công việc của Long.
Trong lá thư, Diệu My mong rằng khi Hoàng biết sự thật này sẽ hiểu và thông cảm cho cô bé vì Diệu My đã dấu diếm không muốn cho Hoàng biết. Cô bé cũng không quên nhắn rằng 5 năm sau sẽ trở về tìm Hoàng…
Cám ơn người bảo vệ, lầm lũi trở về Hoàng gặp bố cùng mẹ bên mâm cơm, bất giác nói:
“Bố ạ. Bố có thắc mắc tại sao ngày trước bộ bị phát hiện và bỏ tù không?”
Dũng chủ tịch tay cầm chiếc bát men Bát Tràng toan và những hạt cơm trắng ngần vì chất tẩy đặt xuống thở dài nói:
“Ngày đó không hiểu sao bên công an họ lại phát hiện và tìm ra bằng chứng một số việc làm của tập đoàn, bố chỉ nghi ngờ cô kế toán trưởng hoặc là một số cổ đông của tập đoàn. Mà thôi chuyện đã qua rồi, bố cũng đã chịu sự trừng phạt của pháp luật nên không muốn nghĩ đến nữa.”
Hoàng khẽ nói:
“Không ai khác chính là ông Long tổng giám đốc cũ bố ạ. Chính ông ấy là người đã cung cấp các tài liệu chứng cứ cho công an để bắt bố. Ông ta là cảnh sát kinh tế chìm được cài vào tập đoàn của mình bố ạ. Diệu My con gái ông Long là người đã cho con biết bí mật này.”
Bà Ngân ngồi kế bên sụt sùi khóc hỏi:
“Thế nó nói cho con lúc nào mà giờ con mới kể cho bố mẹ? Tiếc cho niềm tin mà gia đình ta đã dành cho hắn và hết mực nâng đỡ lúc hắn chân ướt chân ráo vào tập đoàn.”
Hoàng đáp lời:
“Cô ấy biết sự việc này cách đây 5 năm mẹ ạ nhưng mãi tới bây giờ con mới được biết”
Dũng buồn rầu chép miệng:
“Haizz biết như vậy ngày xưa làm ăn cẩn thận, đàng hoàng không phạm pháp thì cũng không ra nông nỗi thế này. Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt! Tay Long ấy cũng chỉ vì làm nhiệm vụ được giao thôi chứ sao mà trách người ta được.”
Bất giác Dũng quay ra hỏi:
“Con với Diệu My có còn liên lạc và còn yêu nhau nữa không?”
Hoàng trả lời:
“Không bố ạ. Gia đình cô ấy đã bán nhà chuyển đi nơi khác, Diệu My đã cắt đứt mọi liên lạc với con từ hôm đi sang nước ngoài. Chỉ hẹn năm nay sẽ trở về tìm con…Nhưng mà đấy chỉ là lời nói của quá khứ, hiện tại chắc gì đã còn nhớ tới con, có khi là đã lấy chồng hoặc có người khác rồi bố ạ.”
Dũng buồn bã nhìn Hoàng động viên con:
“Tại bố không tốt để ảnh hưởng tới tình yêu con trẻ. Bố xin lỗi. Lỡ may mà hai đứa quay lại bố vẫn sẽ ủng hộ chỉ sợ gia đình người ta chê mình thôi. Chứ con bé Diệu My nó cũng tốt thật, ai đời con gái lại đi nói ra những điều bí mật của cha mình như vậy”
…
Một tháng sau, tổng đài hãng taxi thông báo có cuộc gọi của khách yêu cầu đưa tới sân bay Nội Bài và bố trí điều xe Hoàng qua đón hàng. Hôm ấy mưa rất to, gió thổi vù vù như trời nổi giận lôi đình với đất mẹ, đi trong cơn giông lòng Hoàng lại chĩu nặng những nỗi buồn, nhung nhớ, ùa về xâm chiếm lấy trái tim. Đã 5 năm rồi Hoàng không hề quen một người con gái nào khác, vẫn cứ giữ nguyên lời hứa chờ đợi người yêu trở về…
Đón trả khách xuống sân bay xong Hoàng đỗ xe lại một góc rồi rút một điếu thuốc ngồi trong xe nhả những làn khói trắng mơ màng… Bỗng dưng từ đâu xuất hiện mấy thằng ma cô, mặt mày đỏ gay vừa liếm mấy xu rượu, nghĩ Hoàng ngang nhiên dừng bắt khách nên chúng đã dùng gậy gõ mạnh lên thành xe hất hàm chửi:
“Định mệnh mày biết các bố mày là ai không? Mày thích ngông với các bố à, có biết ở sân bày này hãng của mày không được dừng đón khách ở đây không?”
Qúa quen với cảnh bọn bảo kê bến bãi luôn o ép cánh tài xế phải nộp tiền phế, xếp lốt mới được hoạt động, Hoàng bình tĩnh ngồi im kệ vẫn hút nốt điếu thuốc đang còn dang dở.
Như bị chêu ngươi lũ côn đồ càng hăng máu đập rầm rầm lên cửa xe, chửi bới loạn xạ làm huyên náo cả khu vực… Búng điếu thuốc bay qua cửa kính, sẵn đang buồn bực trong lòng, Hoàng mở cửa không nói không rằng tiến thẳng đến thằng đang cầm gậy đội mũ cối, đấm thẳng vào mặt nghe chát chúa. Bên bọn ma cô có 3 thằng: một già, hai trẻ lâu ngày không đánh nhau tưởng là cánh taxi ai cũng sợ, nên bị bất ngờ với cú ra đòn của Hoàng. Sau cú đó chúng vùng lên cầm gậy vụt tứ tung vào đầu và tay Hoàng… Hai bên dằng co, hỗn chiến máu me be bét chỉ dừng lại khi có đông người dân xung quanh xúm lại và một anh đại đầu cạo trọc lốc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng gắn với răng hổ nặng ngang ngửa xích chó kéo đàn em ra quát:
“Tất cả dừng lại – Hoàng con bố Dũng phải không. Chú Hiệp đây, mày không nhận ra chú à, sao lại xích mích với đàn em của chú?”
Đang hăng máu tự nhiên có người nhắc đúng tên bố mình Hoàng khựng lại chỉ tay về phía đám kia nói:
“Chú hỏi chúng nó xem, tự dưng tự lành uống vài xu rượu gây sự với cháu. Nói năng đàng hoàng còn chưa ăn ai, chưa chi đã dùng gậy phang xe cháu thì thử hỏi là chú thì sẽ ra sao?”
Hiệp ngoắc mắt quay sang đám đệ tử:
“Đây là con trai ân nhân của tao. Tại sao chúng mày có tí bia rượu vào mà hành động ngu xuẩn đến thế? Cút ngay cho khuất mắt”
Từ trong đám đông người dân tò mò bu quanh lại đứng xem chật kín, xuất hiện một cô gái hớt hải len lại đưa cho Hoàng chiếc khăn để lau những vệt đang còn rớm máu. Hoàng chết lặng người, không ai khác như một định mệnh chính là Diệu My - cô bé vừa mới đáp chuyến bay trở về. Lúc ấy Diệu My như không còn có thể kìm nén được cảm xúc, ôm chầm lấy Hoàng khóc nức nở. Đứng dưới cơn bão, bao nhiêu nỗi nhớ mong sau năm dài xa cách, tình yêu của đôi lứa như sống lại mãnh liệt biết chừng nào, những giọt nước mắt hòa tan với hạt mưa lại làm nhòe đi khung cảnh…
Thời gian sau hai người lén lút quen nhau …và kết quả Diệu My dính bầu. Biết không thể dấu diếm được, Diệu My đã nói thật với cha mình là Long. Long cự tuyệt phản đối bắt ép Diệu My phải phá thai ngay lập tức. Gia đình Hoàng biết chuyện đã tới tận nhà thưa gửi nhưng Long không tiếp lấy cớ đi vắng để vợ là bà Hoa đứng ra xử lý. Trong câu chuyện xã giao giữa hai gia đình, Dũng thổ lộ rằng đã biết Long là cảnh sát kinh tế cố tình gài vào tập đoàn để điều tra nhưng Dũng không hề oán trách Long vì đó là sai phạm của mình, người có tội đã bị pháp luật trừng phạt, chỉ mong rằng hãy chấp thuận cho hai đứa trẻ và đứa bé vô tội được bên nhau sống chung dưới một mái nhà…
Về phía Diệu My, cô bé nhất quyết không chịu bỏ cái thai trong bụng, một mực đòi lấy Hoàng cho bằng được, Long cũng không thể làm khác đành lòng đồng ý cho cưới. Ngày lễ vu quy, hoa pháo bắn đì đùng, Hoàng và My nên chồng nên vợ. Hai gia đình cũng chiều theo nguyện vọng của đôi lứa đồng ý mua tặng một căn hộ tại nơi kỉ niệm tình yêu của Diệu My và Thanh ngay khu vực bến xe Lương Yên cũ mà nay chính là dự án Sun Grand City số 3 Lương Yên do tập đoàn Sun group làm chủ đầu tư.
Kết thúc truyện ngắn là đến phần quảng cáo, tay MC truyền hình liến thoắng đọc: Quý vị xin hãy đừng rời câu chuyện, chúng tôi sẽ trở lại ngay trong vòng ít phút tới:
1.Tên dự án: Sun Grandcity Ancora Residence
2.Vị trí: Số 3 Lương Yên, Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội
3.Chủ đầu tư: tập đoàn Sun Group.
4.Gía bán: 3,4 tỉ/căn 2 phòng ngủ 78m2
5.Quy mô: 3 tòa tháp-679 căn-Cao: 25 tầng nổi+3 tầng hầm-Trường học -Nhà trẻ
6.Sở hữu: Vĩnh viễn - Dự kiến hoàn thành: Q4/2018
7.Diện tích căn hộ: 72.2-86.3-97.7-109-119.8-127.9-141.5-153.2-165-394.9m2
8.Tiến độ thanh toán:
-Lần 1: 100.000.000 đồng và ký kết TTKQ (muộn nhất 5ngày sau khi đặt cọc)
-Lần 2: 10% giá bán căn hộ chưa bao gồm VAT và KPBT (đã trừ đi lần 1) vào ngày thứ 5 kể từ ngày ký TTKQ
-Lần 3: 10% giá bán căn hộ (chưa bao gồm VAT và KPBT) vào ngày thứ 30 kể từ ngày ký TTKQ
-Lần 4: 10% Giá bán căn hộ (chưa bao gồm VAT và KPBT) vào ngày thứ 60 kể từ ngày ký TTKQ.
SAU NHỮNG NĂM MIỆT MÀI CỐNG HIẾN
SAU MƯỜI HAI KỲ NẾM TRỌN VINH QUANG
TƯỞNG THƯỞNG CHO MÌNH BẰNG BĐS XỨNG ĐÁNG
365 NGÀY KỀ SÁT HỒ GƯƠM
Hotline: 0936385155
lượt đánh giá
0/5Bạn chưa đánh giá